Thứ Năm, 5 tháng 6, 2014

Một ngày lang thang ở Bằng Tường Trung Quốc

Con đường từ biên giới đến Bằng Tường khá êm ái. Nếu không có những tấm bảng chỉ đường bằng tiếng Trung Quốc thì ta có thể tưởng vẫn còn ở trên đất Việt Nam.

Một ngày lang thang ở Bằng Tường - Trung Quốc


Chiếc taxi ngay cửa khẩu Hữu Nghị made in Trung Quốc với một chùm  trang trí treo lũng lẳng chở chúng tôi bắt đầu một ngày lang thang ở Bằng Tường. Chúng tôi hỏi anh tài xế: “Anh có biết anh chở chúng tôi đi đâu không?" Anh trả lời với giọng lơ lớ: “Bằng Tường”. Rất đơn giản là mọi chuyến xe đợi ở cửa khẩu với xe 12 đến 24 chỗ ngồi, xe taxi cũng đều có một nơi để đến: Trung tâm thị trấn Bằng Tường.


Thủ tục để có một chuyến đi vào sâu trong lòng Trung Quốc vài chục km  này thật đơn giản. Bạn chỉ tới Trung tâm dịch vụ đăng ký, chụp ảnh và đóng tiền. Sáng hôm sau, theo lời hẹn, một Hướng dẫn viên(HDV) sẽ đến khách sạn, đưa bạn tham gia cuộc hành trình: “Cỡi ngựa xem hoa này”. Tấm giấy thông hành tạm ấy có giá trị cho một chuyến đi trong thời hạn 30 ngày, nhưng nếu bạn trở về  Việt Nam bất cứ lúc nào thì coi như tấm giấy thông hành ấy hết giá trị với dấu đóng đỏ chót ở trang đầu: “ Hết hạn sử dụng”.


Nếu ở bên Việt Nam thủ tục đơn giãn thì bên Trung Quốc phải ghi phiếu, đợi làm thủ tục ngay vạch vàng. Khi đó tôi không biết cho nên cứ nghe anh nhân viên Trung Quốc nhắc: “Đứng sau vạch vàng” phát âm không chuẩn mãi mới hiểu. Tất nhiên là tại đây hành lý và con người cũng qua máy soi như khi lên máy bay. Cảm giác đầu tiên chính là bước qua cột mốc số không.


Ở ngay cột mốc biên giới với hai mặt, bên này là chữ Việt Nam, bên kia là chữ Trung Quốc đã thấy có cả khách du lịch Trung Quốc cùng chen ở nơi này để chụp ảnh kỷ niệm. Rồi bước qua Hữu Nghị Quan. Một cổng thành màu trắng xám, trên là ba tầng nhà, nơi Chủ tịch Hồ Chí Minh và Chủ tịch Mao Trạch Đông đã từng gặp mặt tại đây.


Bước qua cổng Hữu Nghị Quan lại phải trình giấy thông hành , ngay trang cuối đã có đóng dấu nhập cảnh.Đi trên con đường khoảng 100 mét giữa ahi ahfng cây xanh là tới bến xe đi Bằng Tường.


Bằng Tường là một thành phố nhỏ thuộc tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc nằm ở một thung lũng. Dân số toàn thành phố Bằng Tường là 100.000 người, sinh sống tập trung ở trung tâm  thị trấn khoảng 30.000 người. Nơi đây là thành phố giao dịch buôn bán nên có rất ít thắng cảnh.


Tuy nhiên, việc đến Bằng Tường cũng là điều thú vị cho chuyến rong chơi. Do nằm ở trong một thung lũng nên xe phải qua rất nhiều đường hầm nhỏ khi vào hoặc đi ra thành phố, rải rác ở trên con đường đi vẫn có những căn nhà nhỏ của người dân sống bằng nghề nương rẫy.


Xe đưa chúng tôi tới ngay con phố chính của Bằng Tường. Con phố nhỏ có nhiều cây xanh, phố xá buôn bán rộn rịp và trên đường phố ít người qua lại. Chúng tôi lang thang và ngắm nhìn. Buổi sáng chợ Bằng Tường mở cửa muộn, thôi thì cứ vào cho biết chợ  người ta bán cái gì?


Chợ Bằng Tường có một tầng lầu, bên dưới bán hàng tiêu dùng, bên trên chủ yếu bán quần áo, đa phần đều có niêm yết giá, nhưng khách có thể trả giá thỏai mái. Điều lưu ý là một ký lô Trung Quốc chỉ bằng nửa ký của Việt Nam, nên chẳng hạn khi tôi mua hai ký kẹo để về làm quà với giá 5 tệ một ký, thực chất là chỉ có một ký.


Dạo quanh chợ cũng được mời chào, đặc biệt ở đay chỉ toàn hàng Trung Quốc. Các bà bán hàng luôn cầm chiếc máy tính tính quy ra tiền VIệt cho khách Việt. Họ rất ít rành tiếng Việt. Tuy nhiên, trên đường phố có nhiều cửa hàng vẫn có chua thêm tiếng Việt, chứng tỏ sự giao lưu văn hóa Việt và Trung Quốc tại nơi này thường xuyên.


Siêu thị nằm ở một con đường lớn, cách khu vực công viên có biểu trưng thành phố Bằng Tường vài phút đi bộ. Có ba khu vực bán hàng và tất nhiên cxung xài tiền Trung Quốc. Theo quan sát thì giá cả hàng hóa ở siêu thị rất cao so với hàng mua ở chợ biên giới, nhưng đến chủ yếu là cởi ngựa xem hoa.


Dạo phố và ngắm nhìn. Ở công viên Trung tâm, tại đây biểu trưng thành phố Bằng Tường là những bàn tay đỡ quả địa cầu đã cách điệu. Chúng tôi gặp những cụ giá ngồi ở công viên ngắm nhìn phố xá và những cô gái đi xe đạp hay đi bộ luôn cầm theo chiếc ô che nắng.


Xe lôi ở Bằng Tường là phương tiện khá phổ biến do phụ nữ lái. Xe che bạt, phía sau có hai chiếc băng ghế cho khách ngồi. Hàng mã vàng bạc bày bán cũng đa dạng và các gánh hàng trái cây cứ để nguyên gánh bày trên vệ đường đợi khách chẳng khác gì trên những con phố ở Việt Nam..


Quán cơm Quyên Quyên là nơi chúng tôi ăn cơm trưa với gía tiền Việt là 80.000 đồng/ phần gồm các món canh, trứng chiên, giá xào, cá hấp và một món mặn, kết thúc bữa ăn là bánh bao hấp và nướng. Cách phục vụ ở đây khá tốt, chúng tôi đã uống thử mấy chai bia loại ngon với giá 10 tệ một chai. Một chiếc xe túk túk chở chúng tôi tới đền Quan Công. Dọc đường đi tôi nhận thấy gần như nhà nào cũng treo câu đối, đây là tập quán của người dân ở đây.


Chùa Quan Công ở ngoại ô Bằng Tường, chủ yếu phục vụ khách Việt tới thăm nên có chí thích tiếng Việt ở các nơi. Các hòm công đức đặt khá nhiều chỗ, có lư nhang đặt bên ngoài cho khách thắp, có chỗ uống trà và có cả một chiếc chuông đồng cho khách giọng chuông cầu nghuyện.


Tôi ra khỏi chùa Quan Công, tò mò quan sát làng quê Bằng Tường. Con đường chẳng khác gì đường quê Việt, có một nhóm thanh niên đón xe lôi để đi, hình như loại xe này khá phổ biến ở đây. Cảnh thôn quê với vòi nước máy, thau chậu giặt đồ và sự yên ả ở nơi này cũng là cảm giác.


Bằng Tường chỉ là thành phố nhỏ ở Trung Quốc, nhưng dẫu chỉ ghé qua, khám phá góc nhỏ ấy. Đưa máy ảnh lên lưu lại những góc phố, những con người. Sự bình yên và sạch sẻ ở thành phố ấy đọng lại mãi trong chuyến lang thang.















































Photo: Hyundai e-Bike Blogger

HYUNDAIEBIKE.BLOGSPOT.COM BY HYUNDAIBIKE

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét